Du lịch Manila: Intramuros và đảo phao nổi
Nửa cuối năm 2017 tôi không có bất cứ kế hoạch đi chơi xa nào vì mới chuyển sang chỗ làm mới được mấy tháng nên chưa có kế hoạch nghỉ phép. May mắn là tháng 10 vừa rồi có chuyến đi công tác sang Philippines. Vậy là tôi tranh thủ chút thời gian eo hẹp của mình để khám phá đảo quốc này. Vì thời gian đi chơi quá ít, chỉ tranh thủ được đúng 2 tiếng sau khi kết thúc giờ làm việc và dành riêng 1 ngày trước ngày làm việc chính thức nên tôi sẽ chỉ review được ngắn gọn nơi mình đã đến thôi. Hy vọng sẽ giúp được bạn nào đó đến Philippines với quỹ thời gian ngắn như tôi cũng khám phá được chút nào đấy.
ĐỊA ĐIỂM THĂM QUAN
INFLATABLE ISLAND – Đảo Phao Nổi
Mất khoảng 3 tiếng đi xe từ Manila đến Inflatable Island. Chúng tôi dành nguyên một ngày để đến và chơi ở đây. Các bạn đồng nghiệp người Philippines sắp xếp chuyến đi này và nói rằng có nhiều bãi biển khác đẹp hơn rất nhiều nhưng đây là nơi gần và dễ đi từ Manila nhất. Gọi là Inflatable Island vì tại đây có một hệ thống phao nổi như cầu trượt, thuyền chơi trò chơi vận động (giống Công Viên Nước ở Việt Nam). Tôi thì không hào hứng với trò này lắm vì không phải người ưa vận động haha.
Điểm đặc biệt là dù chỉ có trò chơi phao nổi, biển cũng bình thường, không quá đẹp nhưng các hoạt động du lịch được sắp xếp quy củ. Bất cứ khách thăm quan đều phải mua vé vào, 400 peso (Khoảng 200k VND) nếu bạn chỉ ngồi ngắm hoặc tắm biển, 1200 peso (Khoảng 600k) nếu bạn chơi đảo phao trong 2 tiếng. Khách muốn nằm nghỉ có thể thuê nhà có điều hoà hoặc nhà sàn. Bạn nên thuê nhà sàn để hưởng khí giời mát mẻ, còn nhà có air-con ở đây khá kín và xa bờ biển. Ngoài ra còn có khu vực ăn uống, thuê tủ gửi đồ và nhà tắm cho khách thăm quan. Dịch vụ được sắp xếp đầy đủ và quy củ mặc dù biển không quá đẹp và không có nhiều hoạt động vui chơi tại đây.

Khu vực gối nghỉ ngơi dành cho khách mua vé chơi đảo phao nổi. Khách mua vé Entrance Pass (Chỉ chơi ở bãi biển) không được vào khu vực này.

Đoàn chúng tôi thuê nhà sàn để nghỉ ngơi và thư giãn

Nhà sàn nhỏ nhắn và xinh xắn

Hoàng hôn trên biển đầy thư giãn

Đảo phao nổi thực chất là các miếng phao trò chơi

Chúng tôi thuê nhà hàng chế biến hai con cá và nấu canh để ăn tập thể. Điều kiện thiếu thốn không có đũa thìa nên chúng tôi ăn bằng ….tay haha. Đây cũng là điểm khá hay ở các bạn Mỹ và ASEAN, không quá câu nệ trong chuyện ăn uống khi hoàn cảnh không cho phép.
INTRAMUROS
Intramuros là hệ thống thành lũy được người Tây Ban Nha xây dựng từ năm 1571 khi họ cai trị Philippines để chống lại sự phản kháng của người dân bản địa. Intramuros nghĩa là “bên trong tường thành”, là khu hành chính thời xưa chỉ phục vụ người Tây Ban Nha, còn người bản địa không được bước vào. Sau thế chiến thứ II, nhiều công trình trong khu thành cổ Intramuros đã bị phá hủy nhưng một số di tích như nhà thờ, biệt thự, tòa nhà vẫn còn tồn tại đến nay. Nếu bạn thích tìm hiểu về lịch sử, văn hóa, hoặc đơn giản là đắm mình trong không gian kiến trúc cổ xưa thì dành một ngày khám phá Intramuros là lựa chọn hoàn hảo.
Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ dành hai tiếng đi bộ quanh khu Intramuros trước khi bắt đầu vào cuộc họp. Nhưng khi đến nơi, nhận ra mình không thể đi bộ nổi với quỹ thời gian eo hẹp và chưa biết đường lối thế nào, vậy là đành tỉu nghỉu quay lại khách sạn. Đến buổi chiều, ngay sau khi kết thúc công việc, tôi đi bộ thẳng đến Intramuros và quên béng mất việc thay đồ. Đến nửa đường mới nhận ra mình đang mang giày cao gót đi thăm quan ?

Xe Pedecab phổ biến ở Intramuros
Ở Intramuros có rất nhiều xe Pedecab – một dạng giống xích lô ở Hà Nội nhưng bé hơn và người đạp ngồi bên cạnh ghế của khách thay vì ngồi đằng sau như xích đu. Xe Pedecab sẽ đưa khách đến các điểm thăm quan trong khu vực và chụp ảnh cho khách. Không có nhiều thời gian nên tôi liều lĩnh quyết định lên một xe để họ đưa mình đến các điểm thăm quan. Mặc cả từ 800 peso xuống còn 400 peso (Khoảng 200k VND) cho hành trình 1,5 tiếng. Người lái xe đưa tôi đi rất nhiệt tình. Sau khi đưa tôi về ông có nhắc khéo tôi đưa ông tiền tip nhưng lúc đó xui quá tôi hết sạch tiền lẻ, cuối cùng chỉ có thể đưa ông 400 peso + 50 peso tiền tip. Ông ngạc nhiên hỏi tôi sao ít vậy thôi à nhưng tôi đành cáo lỗi vì mình ko mang theo tiền mặt lẻ. Lúc đó cũng thật ngại. Vậy là người lái xe cũng vui vẻ cám ơn và bắt tay chào. Thật may vì gặp một người lái xe tốt bụng! Trước đó tôi còn lo lắng không biết mình con gái đi một mình có nguy hiểm không, nhưng đi chơi xong mới thấy mình lo xa : )) Nói chung đi giữa ban ngày ban mặt, ở nơi đông người thì cứ tự tin dù vẫn cần đề phòng. Bất cứ đâu cũng vậy thôi.

Đường phố đậm chất Châu Âu
- Fort Santiago
Tôi rất thích đến chỗ này không phải bởi đây là điểm thăm quan nổi tiếng nhất ở khu Intramuros mà vì Santiago là tên nhân vật chính trong cuốn “Nhà Giả Kim”. Chuyện trùng lặp là dễ hiểu khi đây là cái tên phổ biến ở Tây Ban Nha. Chỉ là chúng ta vẫn luôn có thiện cảm đặc biệt với một cái gì đó quen thuộc.

Cổng vào của Fort Santiago
Pháo đài Santiago là chứng nhân cho lịch sử đầy thăng trầm và bi tráng của Philippines, là nơi ngã xuống của không ít người Philippines, Nhật và Mỹ. Năm 1645, pháo đài từng bị phá hủy sau một trận động đất. Đến thế chiến thứ II, khi phát xít Nhật chiếm đóng Manila đã hành quyết rất nhiều tù nhân người Philippines. Trên bức tường thành ở pháo đài hiện nay vẫn còn những viên đạn, những khẩu pháo hàng trăm năm tuổi.
Font Santiago từng là nơi giam giữ hàng ngàn người yêu nước Philippines trong đó có anh hùng dân tộc José Rizal thời chính quyền thuộc địa Tây Ban Nha. Bên trong khu tường thành có một bảo tang về José Rizal, lưu giữ những kỷ vật và tái hiện những câu chuyện về ông. Chỉ tiếc là chuyến đi quá ngắn ngủi nên tôi chẳng kịp đọc được thông tin về ông trong bảo tàng.

Những dấu chân được phục dựng từ bước chân của anh hùng José Rizal trên đường từ trại giam ra pháp trường vào năm 1896. Cảm giác đi lên những dâú chân này ra ngoài tưởng tượng ra không khí bi tráng khi Rizal bước đi khá xúc động.

Bảo tàng Rizal

Một khách du lịch người Trung Quốc thật có tâm khi chụp kéo dài được chân tôi thế này :)) Vì sau giờ làm việc, tôi đi thẳng từ chỗ làm ra đây nên mới có xì tai ăn mặc kiểu này khi đi du lịch. 2 tiếng thôi mà chân tôi như muốn gãy ra rồi…

Trên cổng chính có hình chạm khắc Thánh James đang cưỡi ngựa – vị thần hộ mệnh của người Tây Ban Nha

Vịnh Manila nhìn từ pháo đài

Sân cỏ rộng rãi với bức tượng Rizal Jose
Rizal (1861–1896) là nhà hoạt động dân chủ làm việc với tầng lớp trí thức của Philippines theo trường phái ôn hòa. Ông lập nên tổ chức Liên Minh Philippines năm 1862 nhằm kêu gọi thống nhất các quần đảo thành một quốc gia, ủng hộ đấu tranh bất bạo động, giáo dục và cải cách. Đến năm 1896, ông bị quân đội Tây Ban Nha tử hình vì truyền bá tư tưởng chống thực dân Tây Ban Nha. Ngày mất của ông là một trong những ngày nghỉ lễ chính thức của Philippines.
Giá vé thăm quan: 75 peso
2. Nhà thờ San Augustin
Nhà thờ San Augustin được xây dựng từ năm 1599 là nhà thờ cổ nhất Philippines theo kiến trúc Baroque và được tổ chức UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới. Đây là nhà thờ duy nhất còn nguyên vẹn sau Thế chiến thứ II. Tiếc là khi tôi đến lúc 17h thì nhà thờ đã đóng cửa nên không vào thăm quan được. Chỉ biết rằng bên trong nhà thờ rất đẹp.

Nhà thờ cổ nhất ở Philippines – San Augustin
3. Baluarte San Diego
Baluarte San Diego là một trong những công trình bằng đá lâu đời nhất ở Intramuros, từ thế kỷ 16. Du khách cần leo lên cầu thang đá xoắn ốc để vào trong pháo đài với ba vòng tròn lớn liên kết với nhau bởi các đường chéo. Pháo đài đã từng bị quân đội Anh tàn phá vào những năm 1760, rồi bị phá hủy hoàn toàn sau Thế chiến thứ II. Đến năm 1980, pháo đài được khôi phục.
Thăm quan Intramuros và tìm hiểu về lịch sử nơi đây mới hiểu vì sao người ta nói Intramuros là chứng nhân cho những trang lịch sử thăng trầm của Philippines.
4. Nhà thờ Công giáo Manila Cathedral
Nhà thờ được xây dựng từ năm 1581 và đã trải qua một số lần bị tàn phá. Bên trong có màn hình TV tương tác cung cấp thông tin về lịch sử nhà thờ.
5. Bảo tàng Casa Manila
Giá vé: 75 peso
Bảo tàng có phòng trưng bày ở tầng 2, cần mua vé vào cửa để thăm quan. Ở dưới tầng 1 là các quán ăn theo phong cách Tây Ban Nha cổ xưa.
6. Công viên Rizal (Rizal Park)
Công viên Rizal là địa điểm vui chơi phổ biến ở Manila. Người dân thường đi pinic cùng gia đình và bạn bè tại đây. Tại đây có bức tượng Rizal Jose, vị anh hùng dân tộc của Philippines. Trong công viên có những khuôn viên nhỏ như Japanese Garden, Chinese Garden, National Filipino, những khu vườn này có thu tiền vé vào cổng nên tôi chưa tham quan.
MUA SẮM
Robinsons Place Mall
Robinson Place Mall là một trong những trung tâm mua sắm lâu đời nhất tại Manila gồm một siêu thị lớn, các gian hàng mua sắm, trò chơi bowling, rạp chiếu phim, và food court tập trung các gian hàng đồ ăn. Robinsons Place Mall có lịch sử lâu đời, khoảng 40 năm nên kiến trúc và nội thất bên trong hơi cũ một chút. Vì vậy nếu bạn thích cái gì hiện đại thì có lẽ Robinsons không thực sự hợp lắm. Tôi cảm giác Robinsons như Big C của Việt Nam vậy.
MALL OF ASIA
Mall of Asia là một trong những trung tâm mua sắm lớn nhất châu Á với hàng trăm gian hàng, với các siêu thị, đại siêu thị, các khu ăn uống, vui chơi giải trí, sân trượt băng… Khách du lịch thường vào Mall of Asia mua sắm quần áo và quà lưu niệm.
MUA GÌ LÀM QUÀ
- Xoài khô: Xoài khô là món mà ai ai đi Philippines cũng mang về làm quà. Tôi ăn thấy hơi ngọt, không quá ngon. Bạn có thể mua gói bé tầm 100gr hoặc gói to. Giá khoảng 50k/túi nhỏ
- Bánh Goldilocks: Bánh này hơi giống oản và bánh khảo nhưng vị dễ ăn hơn. Mỗi hộp Goldilocks gồm các miếng bánh nhỏ bên trong. Ăn thực sự rất ngon. Bạn có thể không mua xoài khô nhưng nhất định hãy mua Goldilocks vì món này ngon đặc biệt.

Bánh Goldilocks cực kỳ ngon
KHÁCH SẠN
-
Manila Hotel
Vì đi theo diện công tác nên tôi may mắn được ở phòng MacArthur Superior Deluxe Double ở khách sạn 5 sao Manila Hotel. Đây cũng là nơi các nguyên thủ, lãnh đạo nổi tiếng thế giới từng ở.
Buổi tối ở sảnh khách sạn thấy hàng loạt các chị xinh đẹp diện đầm dạ hội vào khách sạn sang chảnh lắm. An ninh ở đây được thắt chặt, ví dụ như mỗi khi có oto vào sảnh đều có chó nghiệp vụ tác nghiệp, đồ đạc mang vào khách sạn cũng được kiểm tra kỹ lưỡng. Giá phòng ở đây thấp nhất là 3 triệu/phòng nếu đặt trên Booking.com/ Nếu không phải là đi công tác thì chắc chẳng bao giờ tôi bước chân vào đây mất.
Phòng MacArthur Superior là phòng hạng sang, giá khoảng 4,5 triệu/phòng/đêm. Khách cư trú ở đây được phục vụ ăn sáng, trà chiều và bữa tối nhẹ ngay tại tầng 15 – MacArthur Executive Floor. Lúc đưa tôi từ sân bay về khách sạn, người lái xe còn đùa “This is where Bill Gates stayed and today you will be a princess there” (“Đây là nơi Bill Gates đã từng ở. Tối nay ở đây cô sẽ như một công chúa vậy!”) LOL. Tôi chẳng thấy giống công chúa đâu vì phải họp cả ngày, chỉ lên phòng đúng buổi tối để ngủ và quá mệt nên chẳng cảm nhận hay tận hưởng được dịch vụ đặc biệt gì hết.
Giá phòng: 3 triệu – 6 triệu/đêm
Khách sạn Manila chỉ cách Intramuros khoảng 5’ đi bộ.
-
Khách sạn Palm Plaza
Palm Hotel nằm ngay cạnh Robinson Mall nên rất nhộn nhịp và thuận tiện cho khách mua sắm. Nếu bạn muốn ngắm nhìn cuộc sống thường nhật của người dân Philippines thì có thể đặt phòng khách sạn quanh khu vực Robinson Mall. Palm là khách sạn đầu tiên tôi đặt theo kiểu lang thang ngoài đường và vào bừa 1 khách sạn. Tối hôm đó tôi không book phòng khách sạn trước mà quyết định vào tạm một khách sạn để ở. Phòng không thực sự tiện nghi, chỉ là một nơi để ngủ nghỉ qua đêm thôi. Được cái ngay đối diện Robinson Mall nên khá tiện khám phá đời sống sôi động ở Manila. Nhận xét chung là tôi không recommend khách sạn này lắm vì phòng không sạch, mà giá thì khoảng 1tr/phòng.
Ảnh: Món Halo Halo – món chè nổi tiếng của Philippines

Xe Jeepney màu sắc sặc sỡ rất phổ biến ở Manila
Chuyến đi công tác này để lại cho tôi khá nhiều suy nghĩ. Tuy chưa được thăm quan Manila nhiều nhưng tôi rất hài lòng, vì ưu tiên của chuyến đi là công việc và thực sự bản thân không quá hào hứng với cảnh quan ở đây lắm. Cô chủ trì buổi họp có nói một câu rằng “There is always more than one way to do thing and that’s why we need you all here”, hay “We write things in pencil because what happened last year do not neccessarily repeat this year”. Tôi khá phục người Mỹ ở khoản động viên và khuyến khích sự sáng tạo các ý tưởng mới. Họ coi trọng suy nghĩ của những người trẻ như thế hệ tôi và cởi mở với sự khác biệt. Đặc biệt là họ làm việc rất hiệu quả, chuyến đi chỉ họp trong đúng 2 ngày nhưng rất tập trung vào chất lượng.
Chênh lệch giàu nghèo ở Manila rất rõ ràng. Ngay bên cạnh những trung tâm thương mại nhộn nhịp, sầm uất, những tòa nhà sang trọng là khu ổ chuột với những người ăn xin rải rác. Giao thông ở Manila hơi kinh hoàng với tình trạng tắc đường nghiêm trọng, các phương tiện giao thông công cộng như xe Jeepney nhìn bề ngoài thấy thô sơ với khói bụi, tiếng ồn ào và mùi xăng nồng nặc nhưng lại đóng vai trò quan trọng và rất được ưa chuộng ở Manila vì sự tiện lợi. Vì vậy mà khi ở Manila tôi cũng hơi hơi nhớ Hà Nội, nhất là khi mình xa Hà Nội vào đúng mùa thu và tự thấy giao thông Hà Nội tuy cũng kinh hoàng nhưng may mắn là mình chưa bị chôn chân mấy tiếng như Manila hay Jakarta. Một người bạn ở Jakarta chia sẻ rằng bình thường nếu không tắc đường, cô mất 1 tiếng để đến chỗ làm. Nhưng cứ đến giờ tan tầm sau giờ làm việc mà ra đường là sẽ ngáp ngắn ngáp dài ngoài đường tầm 3 tiếng mới về được nhà. Vậy là cô đành vào các shopping malls để giết thời gian và đợi đến khi hết tắc đường. Đặc biệt, các bạn trẻ Philippines nói tiếng Anh rất hay và lưu loát, vậy nên gần đây ở Việt Nam hay có các khóa du học tiếng Anh 1 tháng ở Philippines.

Nhóm các bạn đồng nghiệp của tôi cùng Wefie 🙂